Kappa Và Lời Nguyền Cổ Xưa | Chappter 5: Ngọn Lửa Dưới Bóng Tối

Chương 5: Ngọn Lửa Dưới Bóng Tối

Haruto nằm trên sàn nhà, hơi thở yếu ớt phả ra thành từng làn khói trắng dù lò sưởi vẫn cháy. Đêm 18 tháng 3 năm 2025, sau cuộc đối đầu với Yuki-onna, cơ thể cậu như bị rút cạn sức sống. Cái lạnh từ hang băng vẫn bám lấy cậu, thấm vào từng thớ thịt, khiến cậu run rẩy không kiểm soát. Cuốn sổ của mẹ mở trên bàn, dòng chữ băng giá cuối cùng – “Cánh cửa thứ hai đã mở. Đừng sợ cái lạnh, Haruto. Hắn đang chờ ở cánh cửa cuối cùng” – như một lời thúc giục không thể cưỡng lại. Cậu biết mình không thể dừng lại. Lời nguyền đã kéo cậu qua Kappa, Tengu, Oni, Yuki-onna, và giờ, cánh cửa cuối cùng đang đợi.
 
Cậu đứng dậy, đôi chân tê cóng nhưng ý chí vẫn cháy bỏng. Cuốn sổ nhắc đến “nơi mọi cánh cửa giao nhau”, và Haruto nhớ đến một câu chuyện cũ của mẹ: một ngôi chùa bỏ hoang giữa rừng, nơi dòng sông Kizu bắt nguồn, nơi những linh hồn lạc lối tụ họp. Dân làng gọi nó là “Chùa Hỏa Linh”, vì những ngọn lửa ma trơi thường xuất hiện quanh đó. Haruto tin rằng đó là nơi “kẻ bắt đầu” đang chờ – kẻ đứng sau lời nguyền đã giăng bẫy mẹ cậu và giờ là cậu.
 
Cậu khoác áo, mang theo đèn pin, con dao gấp và cuốn sổ, bước ra khỏi nhà. Đêm tối đen, không trăng, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn pin dẫn lối. Rừng sâu lạnh lẽo, tiếng côn trùng rền rĩ hòa lẫn với tiếng gió rít qua tán cây. Khi Haruto đến gần ngôi chùa, cậu thấy những đốm sáng xanh lập lòe – lửa ma trơi, nhảy múa như những linh hồn vô định. Chùa hiện ra trước mắt, mái ngói vỡ nát, tường gỗ mục ruỗng, nhưng từ bên trong tỏa ra một luồng khí nóng kỳ lạ, trái ngược với cái lạnh của Yuki-onna.
 
Haruto đẩy cửa bước vào. Bên trong, không khí ngột ngạt, mùi lưu huỳnh xộc vào mũi. Ở giữa chùa là một bàn thờ lớn, trên đó đặt một chiếc gương cổ, bề mặt loang lổ như bị lửa liếm qua. Rồi cậu nghe thấy tiếng cười – không khàn khàn như Kappa, không sắc bén như Tengu, mà mềm mại, quyến rũ, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm. Một bóng dáng xuất hiện từ bóng tối sau bàn thờ – một người phụ nữ, đẹp đến mức không thật, với mái tóc đỏ rực như lửa, đôi mắt vàng sáng rực, và chín chiếc đuôi trắng phất phơ phía sau. Kitsune – Hồ Ly Tinh, yêu quái của lửa và ảo ảnh.
 
“Haruto,” giọng cô ta ngọt ngào như mật, nhưng mỗi từ như ngọn lửa liếm vào da cậu. “Cuối cùng con cũng đến. Ta là kẻ giữ cánh cửa cuối cùng.”
 
Haruto nắm chặt con dao, dù cậu biết nó vô dụng trước một Kitsune chín đuôi – biểu tượng của sức mạnh tối thượng. “Ngươi biết ta? Ngươi cũng là một phần của lời nguyền?”
 
Kitsune mỉm cười, đôi mắt vàng lóe lên. “Ta không chỉ là một phần. Ta là kẻ kết thúc nó. Mẹ con đến với ta, nhiều năm trước, cầu xin ta ban sức mạnh để sống sót qua những giao kèo với Kappa, Tengu, Oni và Yuki-onna. Ta đã cho bà ấy ngọn lửa – ngọn lửa của sự sống – nhưng cái giá là linh hồn của kẻ thừa kế. Giờ con ở đây, và cánh cửa cuối cùng sẽ mở.”
 
Haruto lùi lại, tim đập thình thịch. “Cánh cửa cuối cùng? Ta phải làm gì?”
 
Kitsune lướt tới, chín đuôi quấn quanh cậu như những dải lửa sống động. “Nhìn vào gương,” cô ta thì thầm. Haruto quay lại, nhìn vào chiếc gương trên bàn thờ. Bề mặt rung lên, và hình ảnh mẹ cậu hiện ra – trẻ hơn, quỳ trước Kitsune, đôi mắt đầy sợ hãi nhưng kiên định. “Haruto,” giọng mẹ vang lên từ gương, yếu ớt nhưng rõ ràng, “mẹ xin lỗi. Mẹ đã sai khi giao kèo với chúng. Nhưng con có thể kết thúc nó. Đừng để ngọn lửa tắt.”
 
Hình ảnh biến mất, và Kitsune giơ tay, một ngọn lửa xanh bùng lên giữa không trung. “Máu của con sẽ mở cánh cửa,” cô ta nói. “Nhưng lần này, không phải để bước qua, mà để phá hủy nó.”
 
Haruto cảm thấy một luồng nhiệt chạy qua người. Cậu nhìn Kitsune, rồi nhìn cuốn sổ. Trang cuối cùng giờ sáng rực, hiện lên một dòng chữ mới: “Ngọn lửa là chìa khóa. Tin vào chính mình.” Cậu hiểu ra – mẹ cậu không chỉ giao kèo để sống, mà còn để lại hy vọng cho cậu. Cậu cắt lòng bàn tay lần nữa, để máu rơi vào ngọn lửa xanh. Lửa bùng lên dữ dội, lan ra khắp chùa, nhưng không thiêu cháy cậu mà cuốn lấy Kitsune.
 
“Ngươi làm gì?” Kitsune hét lên, chín đuôi quẫy đạp trong ngọn lửa. “Ngươi không thể phá hủy lời nguyền!”
 
Nhưng Haruto không dừng lại. Cậu lao tới, đập vỡ chiếc gương bằng con dao. Một tiếng gầm vang lên, và bóng dáng trong gương – người đàn ông mặc áo choàng đen từ hang của Oni – hiện ra. “Kẻ bắt đầu” cuối cùng lộ diện – một pháp sư cổ xưa, kẻ đã tạo ra lời nguyền để kiểm soát các yêu quái, buộc chúng phục vụ hắn qua những giao kèo máu.
 
“Ngươi!” Haruto hét lên, đối mặt với pháp sư. “Ngươi đã thao túng mẹ ta, thao túng tất cả!”
 
Pháp sư cười lạnh, tay giơ cuốn sách giống hệt cuốn sổ của mẹ. “Ta là kẻ tạo ra vòng tròn này. Nhưng ngươi đã phá nó.” Hắn vung tay, một luồng bóng tối lao tới, nhưng ngọn lửa của Kitsune – giờ đã thoát khỏi sự khống chế – quay lại nuốt chửng hắn. Tiếng thét của pháp sư vang lên, rồi tan biến cùng bóng tối.
 
Chùa rung chuyển, sụp đổ, nhưng Haruto chạy thoát ra ngoài, mang theo cuốn sổ. Khi cậu ngoảnh lại, ngọn lửa đã tắt, để lại một khoảng đất trống. Kitsune đứng đó, không còn thù địch, chỉ nhìn cậu với đôi mắt vàng. “Ngươi đã giải thoát ta,” cô ta nói. “Lời nguyền đã chấm dứt. Sống tốt, Haruto.”
 
Cô ta biến mất, và Haruto ngã quỵ xuống đất, kiệt sức nhưng nhẹ nhõm. Cuốn sổ rơi khỏi tay cậu, mở ra trang cuối cùng, giờ chỉ còn một dòng chữ của mẹ: “Con đã làm được. Mẹ tự hào về con.” Cậu mỉm cười, nước mắt lăn dài. Lời nguyền đã kết thúc, và cậu tự do.

🚅Đọc Truyện Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Bạn đang copy nội dung bản quyền của PDFVN !!