Đêm tối như mực, thành phố chìm trong ánh sáng lập lòe của những ngọn đèn neon. Minh đứng trước cánh cửa sơn đen của “Red Room”, tim đập thình thịch như trống trận. Anh đã nghe về nơi này qua những lời thì thầm đầy cám dỗ – một câu lạc bộ bí mật, nơi mọi ham muốn đều được phóng thích, mọi giới hạn đều tan biến. Với bàn tay run rẩy, anh đẩy cửa bước vào, không biết rằng mình sắp rơi vào một cơn lốc cảm xúc không thể kiểm soát.
Bên trong, ánh sáng đỏ mờ ảo bao trùm không gian, mùi hương ngọt ngào pha lẫn chút cay nồng tràn ngập giác quan. Tiếng nhạc trầm thấp rung lên, như một nhịp tim sống động, kéo anh vào sâu hơn. Những bóng người ẩn hiện trong bóng tối, ánh mắt họ lướt qua anh như những lưỡi dao mỏng manh, vừa tò mò vừa thèm khát. Minh bước qua hành lang hẹp, mỗi bước chân như một lời cam kết không thể rút lại.
Cuối hành lang, một người phụ nữ xuất hiện như từ cõi mộng. Cô mặc chiếc váy lụa đỏ mỏng tang, ôm sát từng đường cong hoàn hảo của cơ thể, để lộ làn da trắng mịn lấp ló dưới lớp vải. Đôi môi mọng đỏ khẽ cong lên khi cô nhìn anh, đôi mắt đen sâu thẳm như hút hồn. “Chào mừng đến Red Room,” giọng cô trầm ấm, len lỏi vào tâm trí Minh như một lời ru đầy ma lực. “Anh đến đây để tìm gì?”
Minh không trả lời, cổ họng khô khốc. Anh không biết mình muốn gì – chỉ biết rằng anh bị cuốn hút bởi sự nguy hiểm, bởi hương vị cấm kỵ mà nơi này tỏa ra. Cô cười khẽ, bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay anh, kéo anh qua tấm rèm nhung đỏ vào một căn phòng nhỏ. Ánh sáng đỏ đậm trong phòng chiếu lên cơ thể cô, làm nổi bật từng đường nét – từ đôi vai trần mảnh mai, vòng eo thon thả, đến đôi chân dài miên man ẩn hiện dưới lớp lụa. Một chiếc giường tròn phủ lụa đen nằm giữa phòng, bên cạnh là bàn nhỏ bày những vật dụng lạ lẫm – dây lụa, lông vũ, và một chai dầu lấp lánh dưới ánh đèn.
“Cởi áo ra,” cô ra lệnh, giọng nói vừa dịu dàng vừa sắc lạnh. Minh chần chừ, nhưng ánh mắt cô như thiêu đốt anh, buộc anh tuân theo. Anh cởi bỏ áo, để lộ làn da rám nắng căng tràn sức sống. Cô bước đến gần, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua ngực anh, để lại một vệt nóng rát như lửa. “Anh căng thẳng quá,” cô thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào tai anh, mang theo mùi hương ngọt ngào khiến đầu óc anh quay cuồng. “Để tôi giúp anh thả lỏng.”
Trước khi Minh kịp phản ứng, cô đẩy anh ngã xuống giường, đôi tay nhanh nhẹn trói cổ tay anh vào thanh kim loại đầu giường bằng sợi dây lụa đỏ. Anh giật mình, cố vùng vẫy, nhưng cảm giác bất lực xen lẫn kích thích khiến cơ thể anh tê dại. Cô cúi xuống, đôi môi đỏ mọng chạm vào cổ anh, nhẹ nhàng như một cái vuốt ve, rồi dần dần mạnh bạo hơn. Cô cắn nhẹ lên da anh, để lại những dấu đỏ mờ, trong khi tay cô lướt xuống ngực, xuống bụng, rồi dừng lại ngay ranh giới nhạy cảm nhất. Mỗi cái chạm của cô là một cơn sóng điện, khiến anh rên lên khe khẽ, không thể kìm nén.
“Anh thích không?” cô hỏi, giọng điệu trêu chọc, đôi mắt lấp lánh nhìn sâu vào anh. Minh thở dốc, đầu óc mịt mù, không thể trả lời. Cô cười lớn, đứng dậy lấy chai dầu từ bàn. Cô đổ một dòng dầu ấm lên ngực anh, mùi hương nồng nàn lan tỏa. Đôi tay cô bắt đầu di chuyển, xoa nhẹ, rồi mạnh dần, trượt từ ngực xuống bụng, rồi xuống thấp hơn nữa. Anh cong người lên, cảm giác nóng bỏng từ dầu hòa quyện với sự mềm mại của tay cô khiến anh gần như phát điên. Cô ghé sát, đôi môi lướt qua môi anh, không hôn, chỉ chạm nhẹ như một lời thách thức, khiến anh khao khát hơn bao giờ hết.
Nhưng rồi, cô dừng lại, đứng dậy với nụ cười bí ẩn. “Chưa đâu,” cô thì thầm, bước đến bàn lấy một chiếc lông vũ. Cô lướt nó qua da anh, từ cổ xuống ngực, vòng quanh những điểm nhạy cảm, rồi xuống thấp hơn, nơi mà chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến anh rùng mình dữ dội. Anh cắn chặt môi, cố kìm nén, nhưng cô không để anh yên. Cô cúi xuống, hơi thở nóng ran phả vào vùng da nhạy cảm nhất của anh, rồi bất ngờ đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, khiến anh bật ra một tiếng rên lớn, cơ thể căng cứng như dây đàn.
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Một người đàn ông cao lớn bước vào, đôi mắt sắc lạnh như dao găm quét qua Minh. Anh ta mặc vest đen, tay cầm ly rượu vang đỏ, dáng vẻ toát lên sự quyền lực đầy đe dọa. “Tôi thấy cậu ta thú vị đấy,” anh ta nói với người phụ nữ, giọng trầm trầm như một lời tuyên bố. Minh cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng sự xuất hiện của anh ta lại làm cơn kích thích trong anh tăng lên một cách kỳ lạ.
Người phụ nữ mỉm cười, bước đến bên người đàn ông, trao anh ta chiếc lông vũ. “Vậy anh tiếp tục đi,” cô nói, rồi rời khỏi phòng, để lại Minh với người lạ mặt. Anh ta tiến đến gần, cúi xuống nhìn sâu vào mắt Minh. “Cậu sợ à?” anh ta hỏi, giọng điệu vừa thử thách vừa khiêu khích. Minh không trả lời, chỉ thở hổn hển, cơ thể vẫn còn run rẩy từ những gì người phụ nữ để lại.
Người đàn ông đặt ly rượu xuống, cởi bỏ áo vest, để lộ cơ thể rắn chắc với những vết sẹo mờ – dấu ấn của một kẻ từng sống trong hiểm nguy. Anh ta cầm lấy chai dầu, đổ một dòng lên tay, rồi bắt đầu chạm vào Minh. Khác với sự mềm mại của người phụ nữ, bàn tay anh ta mạnh mẽ, thô ráp, nhưng lại đầy kỹ thuật. Anh ta xoa dầu lên ngực Minh, xuống bụng, rồi xuống thấp hơn, mỗi động tác đều dứt khoát, như muốn kiểm soát từng phản ứng của anh. Minh rên lên, không thể kháng cự, cảm giác vừa đau vừa khoái lạc cuốn anh vào một vòng xoáy không lối thoát.
Người đàn ông ghé sát, hơi thở nặng nề phả vào tai Minh. “Cậu thích bị chiếm đoạt, đúng không?” anh ta thì thầm, rồi bất ngờ siết chặt sợi dây trói, khiến Minh giật mình vì đau. Nhưng ngay sau đó, anh ta cúi xuống, đôi môi lạnh lẽo lướt qua cổ anh, xuống ngực, rồi dừng lại ở vùng bụng dưới, nơi anh ta cắn nhẹ, để lại một dấu đỏ rực. Minh hét lên, nhưng tiếng hét nhanh chóng biến thành một tiếng rên dài đầy khao khát.
Mọi thứ diễn ra như một cơn bão cảm xúc. Người đàn ông tháo dây trói, nhưng không để Minh tự do. Anh ta kéo anh ngồi dậy, ép anh đối diện với mình, rồi hôn anh một cách dữ dội, không chút khoan nhượng. Minh cảm nhận được vị rượu vang từ môi anh ta, hòa quyện với mùi dầu và mồ hôi, khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát. Cuối cùng, anh ta đẩy Minh ngã xuống giường lần nữa, đứng dậy, nhìn anh với ánh mắt hài lòng. “Cậu sẽ nhớ đêm nay mãi,” anh ta nói, rồi rời đi, để lại Minh nằm đó, cơ thể kiệt sức, tâm trí ngập trong dư âm.
Minh rời Red Room khi trời vẫn còn tối, đôi chân run rẩy, đầu óc hỗn loạn. Anh không biết mình vừa trải qua điều gì, chỉ biết rằng anh đã bị cuốn vào một thế giới mà anh không thể quên, dưới ánh đèn đỏ đầy mê hoặc.
🚅Đọc Truyện Khác