Con đường nhỏ phủ đầy bụi đất hiện lên mờ ảo trong ánh hoàng hôn nhạt dần, nơi tôi đứng lặng người, tay siết chặt chiếc túi vải cũ sờn, lòng trĩu nặng một cảm giác không tên. Gió đầu xuân lùa qua mái tóc, mang theo cái lạnh buốt thấm vào da thịt, nhưng tôi chẳng bận tâm. Bởi ngay lúc này, dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà, tôi thấy cậu – người bạn mà tôi đã từng nguyện thề sẽ mãi mãi không rời xa, người mà tôi từng tin rằng sẽ là ánh trăng soi đường cho tôi qua những đêm đen dài nhất của cuộc đời. Cậu bước đi chậm rãi, đôi vai gầy nghiêng nghiêng trong chiếc áo khoác bạc màu, khuôn mặt giờ đây mang nét trưởng thành xa lạ.
Tôi gọi tên cậu, giọng vỡ òa như tiếng nấc nghẹn trong cổ họng:
“Hùng!”
Cậu dừng lại, quay đầu nhìn tôi, và trong đôi mắt ấy, tôi thấy một thoáng ngỡ ngàng, rồi một nụ cười nhạt nhòa – nụ cười không còn ấm áp như ngày xưa, mà lạnh lẽo như ánh trăng đã chết giữa trời đêm. Chúng tôi từng là tất cả của nhau, từng là những mảnh ghép không thể tách rời, vậy mà giờ đây, giữa chúng tôi chỉ còn lại sự gượng gạo và một khoảng trống sâu thẳm chẳng lời nào có thể lấp đầy.
Hồi ấy, dưới ánh trăng rằm sáng trong như ngọc, chúng tôi là hai đứa trẻ hồn nhiên của cái làng nhỏ ven sông, nơi những cánh đồng lúa vàng óng trải dài đến tận chân trời và mùi đất ẩm bốc lên mỗi khi mưa vừa ngớt. Tôi nhớ những buổi tối mùa hạ, khi bầu trời đen thẳm điểm xuyết ngàn vì sao, cậu chạy ùa sang nhà tôi, tay cầm chiếc đèn lồng tự chế từ vỏ lon cũ, đôi mắt sáng rực như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.
“Đi nào, trăng lên cao rồi!”
Cậu hét lên, giọng trong veo như tiếng chim hót đầu ngày.
Tôi vội vàng bỏ dở bát cơm mẹ vừa dọn, chạy theo cậu mà chẳng màng đến tiếng la mắng của mẹ phía sau:
“Con bé này, đi đâu mà vội thế hả?”
Nhưng mẹ đâu biết, với tôi, những phút giây bên cậu còn quý hơn cả bữa cơm nóng hổi trên bàn. Chúng tôi ngồi bên bờ sông, trên thảm cỏ mềm mại còn ướt sương, kể nhau nghe những câu chuyện ngớ ngẩn mà chỉ trẻ con mới tin là thật: nào là con cá khổng lồ dưới sông có thể hát những bài ca buồn, nào là bà tiên sống trong rừng sâu sẽ hiện ra ban điều ước cho đứa trẻ ngoan nhất làng. Cậu luôn là người kể chuyện tài hơn, giọng nói trầm bổng như khúc hát ru, đôi lúc thêm thắt những chi tiết ghê rợn khiến tôi sợ đến run người, ôm chặt lấy tay cậu mà hét lên:
“Đừng kể nữa, tao sợ ma lắm!”
Nhưng rồi cậu chỉ cười, nắm tay tôi thật chặt, thì thầm:
“Đừng sợ, có tao đây mà. Tao sẽ bảo vệ mày suốt đời.”
Và tôi tin, tin rằng cậu là chỗ dựa vững chắc nhất, như ánh trăng kia sẽ mãi sáng để dẫn lối cho tôi qua những ngày tháng tối tăm.
Những ngày ấy đẹp như một bài thơ không bao giờ phai. Chúng tôi cùng nhau đạp xe trên con đường đất đỏ gập ghềnh, bánh xe lăn qua những vũng nước mưa để lại tiếng cười giòn tan hòa vào tiếng gió. Chúng tôi trèo lên cây ổi nhà bà Tư, hái trộm những quả chín mọng, rồi chạy thục mạng khi bị bà phát hiện, cây chổi lông gà vung lên đuổi theo cùng tiếng mắng yêu:
“Hai đứa quỷ này, lần sau bà bắt được là không tha đâu!”
Có lần, cậu ngã từ trên cây xuống, đầu gối trầy xước, máu rỉ ra đỏ thắm. Tôi hoảng loạn, nước mắt lăn dài trên má, hét lên:
“Mày sao vậy, Hùng? Đau không?”
Nhưng cậu chỉ cười, dù mặt mày nhăn nhó vì đau, xoa đầu tôi bảo:
“Khóc gì mà khóc, tao không sao đâu. Ổi này tao hái cho mày, ngọt lắm, ăn đi!”
Tôi vừa ăn vừa nức nở, còn cậu ngồi bên cạnh, tay ôm đầu gối, miệng vẫn toe toét cười. Quả ổi ấy ngọt thật, nhưng giờ nghĩ lại, tôi biết vị ngọt ấy không chỉ đến từ trái cây, mà từ tình bạn trong trẻo, chân thành mà cậu dành cho tôi – thứ tình cảm mà tôi từng nghĩ sẽ trường tồn mãi mãi, như dòng sông quê chẳng bao giờ ngừng chảy.
Nhưng cuộc đời không phải là giấc mơ để ta giữ mãi những điều đẹp đẽ. Năm tôi mười hai tuổi, một buổi chiều mưa xối xả, cậu chạy sang nhà tôi, áo ướt sũng, đôi mắt đỏ hoe.
“Gia đình tao phải chuyển đi.”
Cậu nói, giọng lạc đi trong tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn.
Tôi đứng chết lặng, tay cầm chiếc đèn lồng cậu vừa đưa cho tôi làm quà chia tay, lòng trống rỗng như bầu trời vừa bị dập tắt ánh trăng.
“Đi đâu?”
Tôi hỏi, dù trong lòng đã biết câu trả lời chẳng thay đổi được gì.
“Thành phố lớn, xa lắm.”
Cậu đáp, cúi đầu, đôi tay đan chặt vào nhau như cố giấu đi sự run rẩy.
Đêm cuối cùng trước khi cậu rời làng, chúng tôi ngồi bên bờ sông, dưới ánh trăng mờ nhạt bị mây che khuất. Không ai kể chuyện, không ai cười đùa. Tôi ôm chặt cậu, nước mắt thấm đẫm vai áo cậu, thì thào:
“Mày đừng đi, tao không muốn mất mày.”
Cậu im lặng, chỉ siết tay tôi thật chặt, rồi khẽ nói:
“Tao sẽ viết thư cho mày. Chờ tao về, tụi mình lại ra sông chơi, được không?”
Tôi gật đầu, nhưng trái tim non nớt của tôi đã linh cảm được rằng lời hứa ấy sẽ tan biến như bọt nước trên dòng sông.
Thời gian trôi qua, những lá thư cậu gửi ban đầu còn đều đặn, kể về cuộc sống mới, về những con đường đầy xe cộ, về những tòa nhà cao chót vót mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng nổi. Tôi đọc từng dòng chữ, lòng vừa vui vừa buồn, tay nắm chặt lá thư như sợ nó sẽ bay mất. Nhưng rồi, thư thưa dần, và đến một ngày, nó ngừng hẳn. Tôi vẫn ra bờ sông mỗi đêm trăng sáng, ngồi một mình trên thảm cỏ, ôm chiếc đèn lồng cậu để lại, ngóng chờ bóng dáng cậu từ phía xa. Nhưng cậu không về. Những năm tháng sau đó, tôi lớn lên trong nỗi nhớ dai dẳng, trong những đêm thức trắng nhìn ánh trăng mà khóc thầm. Tôi không trách cậu, vì tôi hiểu rằng cuộc đời mỗi người là một con đường riêng, và đôi khi, những con đường ấy phải rẽ xa nhau. Chỉ là, nỗi đau ấy cứ âm ỉ trong tim, như vết thương chẳng bao giờ lành, mỗi lần nhìn ánh trăng là lại rỉ máu.
Rồi hôm nay, sau hơn mười năm, tôi gặp lại cậu. Không phải bên bờ sông quê nhà, không phải dưới ánh trăng rằm thân thuộc, mà trên con đường nhỏ giữa thị trấn ồn ào, nơi khói bụi phủ kín không gian và tiếng còi xe át đi mọi âm thanh của ký ức. Tôi vừa đi làm về, đôi chân mỏi nhừ sau một ngày dài, thì bắt gặp bóng dáng cậu phía xa. Tim tôi đập thình thịch, như muốn vỡ tung lồng ngực. Tôi chạy tới, gọi tên cậu, giọng nghẹn ngào:
“Hùng! Là mày thật hả?”
Cậu quay lại, đôi mắt thoáng ngạc nhiên, rồi nở nụ cười nhạt – nụ cười xa lạ đến đau lòng.
“Ừ, là tao.”
Cậu đáp, giọng trầm hơn xưa, mang chút gì đó lạnh lùng mà tôi không nhận ra.
Tôi cố gắng bắt chuyện, hỏi về cuộc sống của cậu, về những năm tháng đã qua.
“Mày khỏe không? Ở thành phố thế nào?”
Tôi hỏi, lòng trào dâng niềm vui xen lẫn nỗi sợ hãi không tên.
Cậu trả lời ngắn gọn, đôi mắt lảng tránh:
“Tao ổn, làm việc ở thành phố thôi. Hôm nay về thăm họ hàng.”
Tôi kể cậu nghe về làng cũ, về cây ổi nhà bà Tư giờ đã bị chặt, về dòng sông vẫn lặng lẽ chảy mỗi đêm trăng sáng, về chiếc đèn lồng tôi vẫn giữ như báu vật. Nhưng cậu chỉ ậm ừ, không hỏi thêm, không cười như tôi hy vọng. Sự im lặng giữa chúng tôi nặng nề như tảng đá đè lên ngực, và tôi chợt nhận ra: cậu không còn là Hùng của tôi nữa. Cậu giờ đây là một người xa lạ, với những nỗi niềm, những câu chuyện mà tôi không còn chỗ đứng trong đó.
Cuộc trò chuyện kéo dài chưa đầy mười phút, nhưng mỗi giây trôi qua đều là một nhát dao cứa vào tim tôi.
“Thôi, tao phải đi đây.”
Cậu nói, nhìn đồng hồ, giọng đều đều như nói với một người quen sơ giao.
Tôi gật đầu, cố nặn ra nụ cười dù nước mắt đã chực trào:
“Ừ, gặp lại sau nhé.”
Nhưng cả hai đều biết, lời hẹn ấy chỉ là một câu nói vô nghĩa, chẳng mang chút hy vọng nào. Cậu quay lưng bước đi, bóng dáng khuất dần sau dòng người tấp nập. Tôi đứng đó, lặng nhìn theo, nước mắt lăn dài trên má, không kìm được nữa. Gió vẫn thổi, lạnh buốt như muốn xé toạc lòng tôi, nhưng nỗi đau trong tim còn lạnh hơn gấp vạn lần.
Đêm ấy, tôi trở về căn nhà nhỏ, ngồi bên cửa sổ nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời. Nó vẫn sáng, vẫn đẹp, nhưng không còn là ánh trăng của chúng tôi. Tôi ôm chiếc đèn lồng cũ, tay run run chạm vào những vết xước thời gian để lại, và khóc – khóc cho một tình bạn đã chết, khóc cho những ngày tháng không bao giờ trở lại, khóc cho cậu và cho chính tôi. Tôi nhớ tiếng cười giòn tan của cậu, nhớ bàn tay ấm áp nắm chặt tay tôi mỗi khi tôi sợ hãi, nhớ những đêm trăng sáng mà chúng tôi từng là tất cả của nhau. Nhưng giờ đây, tôi hiểu rằng, gặp gỡ vốn dĩ là để chia ly. Cuộc đời là một vòng tròn nghiệt ngã, nơi những điều đẹp đẽ nhất cũng phải tan biến, như ánh trăng kia rồi sẽ mờ dần khi bình minh đến.
Tôi nhắm mắt, để ký ức trôi về những ngày tháng cũ, nơi cậu và tôi từng là cả thế giới của nhau. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm xa xăm:
“Đừng sợ, có tao đây mà.”
Nhưng cậu không còn đây nữa, và tôi biết, tôi phải học cách bước tiếp một mình – dưới ánh trăng giờ đây chỉ còn là nỗi nhớ, là nỗi đau, và là một phần trái tim mãi mãi ở lại với cậu, với tuổi thơ, với những ngày chúng ta từng là tất cả.
🚅Đọc Truyện Khác