Nếu một ngày bạn thức dậy giữa đại dương mênh mông, chỉ có một con thuyền nhỏ, một con hà mã đói khát, và chính nỗi sợ hãi của bạn làm bạn đồng hành, bạn sẽ làm gì? Đó là nơi câu chuyện của Piscine Molitor Patel – hay còn gọi là Pi – bắt đầu, một chàng trai Ấn Độ với trái tim rộng mở và một số phận không ai ngờ tới. Đây là chuyển thể “Life of Pi – Cuộc đời của Pi” thành truyện đọc, nơi từng con sóng, từng ánh mắt của thú dữ, và từng nhịp đập của hy vọng được khắc họa sống động như chính bạn đang lênh đênh trên chiếc thuyền ấy.
Trời xanh trên đầu Pi hôm ấy không báo trước điều gì bất thường. Cậu mười sáu tuổi, sống ở Pondicherry, một thị trấn nhỏ ở Ấn Độ, nơi gia đình cậu sở hữu một sở thú đầy màu sắc. Cha cậu, ông Santosh Patel, là người đàn ông thực tế, luôn dạy cậu rằng “động vật không có hồn, chúng chỉ hành động theo bản năng”. Mẹ cậu, bà Gita, lại dịu dàng hơn, nuôi dưỡng trong cậu tình yêu với sách vở và những câu chuyện thần thoại. Pi lớn lên giữa những con khỉ, tê giác, và cả những chú hổ kiêu hãnh, nhưng cậu cũng bị cuốn hút bởi ba tôn giáo – Hindu, Thiên Chúa, và Hồi giáo – như thể trái tim cậu là một cánh cửa mở rộng đón nhận mọi niềm tin.
Rồi một ngày, cha cậu quyết định bán sở thú và đưa cả gia đình cùng đám động vật vượt đại dương đến Canada để bắt đầu cuộc sống mới. Con tàu Tsimtsum chở họ rời bến, mang theo hy vọng và những lồng sắt đầy tiếng gầm gừ. Pi nằm trên boong tàu đêm ấy, ngắm sao trời lấp lánh, không hề biết rằng số phận đang rình rập dưới làn nước đen ngòm.
Tiếng nổ vang lên giữa khuya như một nhát búa giáng xuống giấc mơ của cậu. Con tàu chao đảo, nước tràn vào, và tiếng hét của con người lẫn thú vật hòa lẫn trong cơn bão tố. Pi bị ném lên một chiếc thuyền cứu sinh, lơ lửng giữa đại dương, không kịp ngoảnh lại nhìn cha mẹ lần cuối. Khi cậu mở mắt, ánh bình minh chiếu lên cảnh tượng không thể tin nổi: một con linh cẩu đang gầm gừ trên thuyền, một con ngựa vằn gãy chân rên rỉ, và một con đười ươi cái tên Orange Juice ôm chặt nỗi buồn của mình. Nhưng kẻ đáng sợ nhất vẫn chưa lộ diện – Richard Parker, chú hổ Bengal nặng 200 ký, đang ẩn mình dưới tấm bạt.
“Richard Parker!” Pi hét lên khi nhìn thấy đôi mắt vàng rực của nó. Cậu không biết làm sao một con hổ lại có cái tên kỳ lạ như thế, nhưng cậu biết rõ một điều: sống sót bên cạnh nó là điều không tưởng. Con linh cẩu nhanh chóng tấn công ngựa vằn, rồi quay sang Orange Juice. Tiếng kêu thảm thiết của con đười ươi vang lên khi nó cố bảo vệ mình, nhưng móng vuốt của linh cẩu đã nhanh hơn. Pi co rúm người, nước mắt lăn dài, nhưng cậu không thể làm gì ngoài việc nhìn cảnh tượng kinh hoàng ấy.
Rồi Richard Parker hành động. Với một cú nhảy mạnh mẽ, chú hổ lao ra từ dưới tấm bạt, kết liễu con linh cẩu trong chớp mắt. Thuyền trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc của Pi và ánh mắt lạnh lùng của Richard Parker. “Mày và tao, chỉ có hai chúng ta thôi,” Pi thì thầm, giọng run rẩy. Cậu hiểu rằng cuộc chiến sinh tồn giờ mới thực sự bắt đầu.
Ngày trôi qua, mặt trời thiêu đốt làn da Pi, nước biển mặn chát làm môi cậu rạn nứt. Cậu tìm thấy một hộp đồ cứu sinh dưới sàn thuyền: vài lon nước, ít bánh quy khô, một cuốn sổ tay và cây bút chì. Với sự khéo léo của một cậu bé từng sống giữa sở thú, Pi dựng một chiếc bè nhỏ từ phao cứu sinh và tấm gỗ, buộc chặt vào thuyền để giữ khoảng cách với Richard Parker. “Nếu mày muốn sống, tao cũng phải sống,” cậu nói, nhìn thẳng vào đôi mắt của con hổ, như thể đó là một lời cam kết giữa hai kẻ sống sót.
Đói khát là kẻ thù lớn nhất. Pi học cách câu cá bằng dây thừng và mảnh gỗ, đôi tay run rẩy khi kéo những con cá nhỏ lên thuyền. Richard Parker gầm gừ đòi phần của mình, và Pi ném cá qua, tim đập thình thịch. “Mày ăn đi, nhưng đừng ăn tao,” cậu lẩm bẩm, nửa đùa nửa thật. Có lần, một đàn cá bay nhảy lên thuyền, và cả hai – cậu và hổ – cùng lao vào tranh giành. Pi cười lớn giữa cơn đói, nhận ra rằng cậu đang sống một cuộc đời chẳng ai tin nổi.
Đêm xuống, đại dương hóa thành tấm gương phản chiếu bầu trời đầy sao. Pi nằm trên bè, cuốn sổ tay trên tay, viết nguệch ngoạc những dòng chữ: “Ngày thứ 12. Richard Parker ngủ. Mình còn sống. Mẹ ơi, con nhớ mẹ.” Cậu kể lại câu chuyện về thần Vishnu trong giấc mơ, tưởng tượng mình là cậu bé Krishna giữa biển sữa, nhưng thực tại kéo cậu về với tiếng sóng vỗ và hơi thở của con hổ cách đó vài mét.
Rồi một ngày, cơn bão ập đến. Sóng cao như những ngọn núi, cuốn trôi chiếc bè nhỏ của Pi. Cậu buộc mình vào thuyền, hét lên trong mưa: “Nếu ông trời muốn tôi chết, cứ việc! Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc!” Richard Parker rú lên, móng vuốt bám chặt vào sàn gỗ, đôi mắt ánh lên sự hoang dại. Khi bão tan, cả hai đều kiệt sức, nằm dài trên thuyền, như hai kẻ đồng minh bất đắc dĩ được thử thách bởi thiên nhiên.
Thời gian trôi qua, Pi dần hiểu Richard Parker không chỉ là mối đe dọa, mà còn là lý do cậu tiếp tục sống. “Mày là nỗi sợ của tao, nhưng cũng là hy vọng của tao,” cậu nói, giọng trầm hẳn. Cậu học cách huấn luyện con hổ bằng tiếng huýt sáo và những mẩu cá, tạo ra một ranh giới mong manh giữa người và thú. Có lần, Richard Parker nhìn cậu, đôi mắt không còn hung dữ mà như mang một nỗi buồn sâu thẳm, như thể nó cũng nhớ một cánh rừng xa xôi nào đó.
Sau hàng tháng trời lênh đênh, khi Pi gần như từ bỏ, một hòn đảo kỳ lạ hiện ra giữa đại dương. Những cây xanh mướt, ao nước ngọt, và hàng ngàn con chồn biển bao phủ mặt đất. Pi vui mừng khôn xiết, kéo thuyền lên bờ, ăn rễ cây và uống nước ngọt đến no căng. Nhưng đêm xuống, cậu phát hiện ra sự thật kinh hoàng: hòn đảo này ăn thịt. Nước ao hóa thành axit, tiêu hóa mọi thứ chạm vào. Một chiếc răng người trong đám rễ cây khiến Pi rùng mình. “Đây không phải thiên đường, đây là địa ngục,” cậu thì thào, vội vã đẩy thuyền ra khơi cùng Richard Parker, bỏ lại ảo ảnh phía sau.
Cuối cùng, bờ biển Mexico hiện ra. Pi yếu ớt bò lên cát, nước mắt trào ra khi chạm vào đất liền. Richard Parker bước xuống, lặng lẽ đi vào rừng mà không ngoảnh lại. “Tao đã nghĩ mày sẽ nói lời tạm biệt,” Pi nói, giọng nghẹn ngào. Cậu nằm đó, kiệt sức, nhưng sống sót – một kỳ tích không ai tin được.
Khi được cứu, Pi kể câu chuyện của mình cho hai viên chức người Nhật đến điều tra vụ chìm tàu. Họ không tin, buộc cậu kể một phiên bản khác – một câu chuyện đen tối hơn với thủy thủ, đầu bếp, và mẹ cậu trên thuyền, nơi con người hóa thú dữ. “Các ông thích câu chuyện nào?” Pi hỏi, đôi mắt đượm buồn. “Câu chuyện với con hổ hay câu chuyện không có nó? Cả hai đều thật, nhưng chỉ một câu chuyện làm cuộc đời đáng sống.”
Nhiều năm sau, Pi ngồi bên gia đình mình ở Canada, kể lại hành trình ấy cho nhà văn đang lắng nghe. “Cuộc đời là một câu chuyện,” cậu nói, nụ cười nhẹ trên môi. “Bạn chọn cách kể nó thế nào – với niềm tin hay chỉ với sự thật trần trụi. Tôi chọn con hổ, vì nó khiến tôi không ngừng đấu tranh để sống.”
Câu chuyện “Life of Pi – Cuộc đời của Pi” truyện đọc không chỉ là hành trình sinh tồn giữa đại dương, mà còn là hành trình tìm kiếm ý nghĩa trong nỗi đau, niềm tin trong tuyệt vọng. Pi đã sống sót, không chỉ nhờ may mắn, mà nhờ trái tim cậu không bao giờ ngừng tin rằng cuộc đời, dù khắc nghiệt, vẫn đáng để yêu thương.
🚅Đọc Truyện Khác