Don Vito Corleone ngồi trầm ngâm trong căn phòng mờ tối, ánh sáng từ ngọn đèn bàn hắt lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông, như khắc sâu từng năm tháng quyền lực và cay đắng. Tiếng violin từ đâu đó vẳng lại, hòa cùng mùi thuốc lá thoảng trong không khí. Hôm nay là ngày cưới của con gái ông, Connie, nhưng trong khi tiếng cười vang vọng ngoài sân, bên trong căn phòng này, những lời thì thầm về sự sống và cái chết đang được trao đổi. “Tôi không bao giờ xin gì cho bản thân,” Amerigo Bonasera, một người đàn ông run rẩy, quỳ trước Don Vito, nói. “Nhưng hôm nay, tôi cầu xin ngài đòi lại công lý cho con gái tôi.”
Vito khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua linh hồn người đối diện. “Công lý?” Ông lặp lại, giọng trầm và chậm rãi, như thể đang cân nhắc từng từ. “Ta sẽ cho ông công lý, nhưng đổi lại, một ngày nào đó, ta sẽ yêu cầu ông làm một việc cho ta. Ông có đồng ý không?” Bonasera gật đầu, không chút do dự, dù trong lòng ông biết cái giá ấy có thể là máu.
Ngoài kia, đám đông nhảy múa dưới ánh nắng vàng rực của Sicily trong lòng nước Mỹ, nhưng trong căn phòng này, một đế chế ngầm đang được củng cố từng phút. Vito Corleone không chỉ là một người cha, một người chồng – ông là Bố Già, người nắm giữ vận mệnh của hàng trăm con người, từ những kẻ buôn rượu lậu đến các chính trị gia tham nhũng. Nhưng hôm nay, ông chỉ muốn là một người cha, nhìn con gái mình bước vào đời.
Michael Corleone, con trai út của Vito, đứng lặng lẽ bên khung cửa sổ, đôi mắt sắc lạnh quan sát đám đông. Anh mặc bộ quân phục vừa cởi bỏ sau Thế chiến II, nhưng ánh mắt ấy không còn là của một chàng trai ngây thơ từng mơ về một cuộc đời bình thường. Bên cạnh anh, Kay Adams, người yêu của anh, mỉm cười dịu dàng. “Anh không giống gia đình anh chút nào, Michael,” cô nói, giọng đầy tin tưởng. Michael chỉ khẽ cười, một nụ cười buồn bã. “Em không biết đâu, Kay. Anh là con của bố anh.”
Ngày vui ấy chẳng kéo dài. Tin xấu đến như một cơn gió lạnh thổi qua cánh cửa. Tom Hagen, cố vấn thân cận của Don Vito, bước vào, thì thầm: “Solozzo muốn gặp ngài. Hắn đề nghị hợp tác buôn ma túy.” Vito cau mày, bàn tay ông siết chặt quanh ly rượu. “Ta đã nói không với thứ đó. Nó hủy hoại con người,” ông đáp, giọng cứng rắn. Nhưng Solozzo không phải kẻ dễ từ bỏ. Hắn muốn tiền, muốn quyền, và nếu Vito không đồng ý, hắn sẽ lấy mạng ông.
Ngày hôm sau, phố New York nhuộm màu xám xịt của mùa đông. Vito bước ra từ một cửa hàng trái cây, tay cầm túi cam vàng rực, khi tiếng súng vang lên. Những viên đạn xé toạc không khí, găm vào lưng ông, máu loang đỏ trên vỉa hè. Fredo, con trai thứ của Vito, hét lên trong hoảng loạn, nhưng đôi tay vụng về của anh chỉ biết ôm lấy cha mà không thể làm gì hơn. Don Vito ngã xuống, nhưng ông không chết. Máu vẫn chảy trong cơ thể ông, và ý chí sống sót của ông mạnh hơn cả thép.
Tin tức về vụ ám sát lan nhanh như lửa cháy. Sonny, con trai cả của Vito, đập bàn trong cơn thịnh nộ. “Chúng dám đụng đến bố! Tao sẽ giết hết bọn chúng!” anh gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu. Tom Hagen, bình tĩnh hơn, khuyên can: “Sonny, đừng nóng vội. Đây là chiến tranh, và chúng ta cần chiến lược.” Nhưng Sonny không nghe. Anh là ngọn lửa, cháy dữ dội nhưng dễ bị dập tắt.
Trong bệnh viện, Michael đến thăm cha. Hành lang vắng lặng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Anh bước vào phòng, thấy Vito nằm đó, yếu ớt nhưng đôi mắt vẫn sáng rực ý chí. Không một bóng vệ sĩ. Michael chợt nhận ra – đây là cái bẫy. Anh kéo Enzo, một người thợ bánh trung thành với gia đình, đứng gác ngoài cửa, tay run run cầm điếu thuốc để đánh lừa kẻ thù. Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang. Michael siết chặt nắm tay, thì thầm với chính mình: “Tôi sẽ không để họ giết bố.”
Kẻ thù đến, nhưng không kịp ra tay. Michael đã đưa Vito đi trước khi chúng bước vào phòng. Đêm ấy, dưới ánh trăng mờ nhạt, Michael ngồi bên giường cha, lần đầu tiên cảm nhận được trọng trách đè nặng lên vai. “Con sẽ lo mọi thứ, bố,” anh nói, giọng khẽ nhưng chắc chắn. Vito chỉ khẽ gật đầu, đôi môi mím chặt như giao phó cả đế chế cho con trai út.
Từ đó, Michael thay đổi. Anh không còn là chàng trai từng muốn sống một cuộc đời bình dị bên Kay. Anh bước vào bóng tối, nơi máu và quyền lực hòa quyện. Tại một nhà hàng nhỏ, anh đối mặt với Solozzo và McCluskey, viên cảnh sát tham nhũng bảo kê cho hắn. Michael ngồi đó, ánh mắt lạnh như băng, tay giấu khẩu súng trong túi áo. “Chúng ta có thể thỏa thuận không?” Solozzo hỏi, nụ cười giả tạo nở trên môi. Michael không đáp. Anh đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh, lấy khẩu súng được giấu sẵn sau bồn nước. Khi trở lại, không một lời, anh bắn thẳng vào đầu Solozzo, rồi McCluskey. Tiếng súng vang lên, như đánh dấu khoảnh khắc Michael từ bỏ chính mình để trở thành một Corleone thực thụ.
Anh chạy trốn sang Sicily, nơi những cánh đồng olive trải dài bất tận dưới ánh mặt trời. Ở đó, anh gặp Apollonia, cô gái với đôi mắt trong veo như nước hồ. Tình yêu nở rộ giữa họ, nhanh chóng và mãnh liệt như ngọn gió mùa hè. Nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài. Một chiếc xe phát nổ, cướp đi Apollonia ngay trước mắt Michael. Anh đứng lặng, khói bụi bám đầy khuôn mặt, trái tim anh vỡ tan lần nữa. Sicily không còn là thiên đường – nó là lời nhắc nhở rằng kẻ thù của anh không bao giờ ngủ.
Trở lại Mỹ, Michael giờ là người đàn ông khác. Sonny đã chết, bị phục kích trong một cơn mưa đạn. Vito cũng ra đi, không phải vì súng đạn mà bởi tuổi già và trái tim mệt mỏi. Michael nắm quyền, đôi mắt anh giờ đây giống hệt cha – sâu thẳm, bí ẩn, và không khoan nhượng. Anh triệu tập các thủ lĩnh của năm gia tộc đối địch đến một cuộc họp. “Tôi muốn hòa bình,” anh nói, giọng bình thản. Nhưng đó là lời nói dối. Trong khi họ tin tưởng, Michael ra lệnh giết sạch. Moe Greene, Barzini, Tattaglia – từng kẻ một ngã xuống, máu chảy thành sông.
Kay đứng trong căn phòng lớn của gia đình, nhìn Michael với ánh mắt vừa yêu vừa sợ. “Michael, anh đã làm gì?” cô hỏi, giọng run rẩy. “Đừng hỏi anh về công việc, Kay,” anh đáp, lạnh lùng và dứt khoát. Cánh cửa đóng lại trước mặt cô, như khép lại cánh cửa dẫn vào tâm hồn Michael. Anh giờ là Bố Già, người đứng trên đỉnh cao quyền lực, nhưng cũng cô độc hơn bao giờ hết.
Dưới bóng cây cam trong vườn, Michael ngồi một mình. Tiếng gió thổi qua, mang theo hương thơm ngọt ngào của trái cây – thứ mùi vị mà Vito từng yêu thích. Anh nhớ đến lời cha: “Kẻ nào đến gặp con với lời đề nghị hòa giải trong ngày đó, chính là kẻ phản bội.” Michael đã sống sót, đã chiến thắng, nhưng cái giá là gì? Một gia đình tan vỡ, một linh hồn lạc lối, và một đế chế xây trên máu.
Câu chuyện “Bố Già – The Godfather (1972)” truyện đọc không chỉ là hành trình của quyền lực, mà còn là bi kịch của những con người bị cuốn vào vòng xoáy định mệnh. Michael từng muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng, anh lại trở thành chính thứ anh căm ghét.
Bạn đã đọc truyện này chưa? Hãy để lại cảm nhận bên dưới và khám phá thêm các bài viết khác trên website nhé!
🚅Đọc Truyện Khác