Dục Vọng Dưới Áo Đồng Phục

Cơn gió chiều tà lùa qua sân trường vắng lặng, mang theo cái se lạnh của những ngày cuối thu. Áo đồng phục trắng tinh khôi của Hạnh khẽ bay, ôm sát lấy đường cong cơ thể mới lớn, nơi làn da mịn màng ẩn hiện dưới lớp vải mỏng manh. Cô đứng đó, dưới tán phượng già, đôi mắt long lanh nhìn về phía Nam – chàng trai cao gầy với nụ cười ấm áp đang bước tới. Hai người họ, mười tám tuổi, ngập trong thứ tình yêu đầu đời vừa ngọt ngào vừa cấm kỵ.
 
Nam nắm tay Hạnh, kéo cô vào góc khuất sau dãy phòng học cũ. Nơi đây, không ai để ý, không tiếng ồn ào của đám bạn cùng lớp. Chỉ có hơi thở gấp gáp của hai kẻ đang yêu, và cái chạm tay run rẩy đầy kích thích. “Em đẹp quá,” Nam thì thầm, giọng khàn khàn, đôi mắt tối lại vì ham muốn. Hạnh mỉm cười, má hồng rực, cô khẽ cắn môi dưới – một hành động vô thức nhưng đủ khiến Nam mất kiểm soát.
 
Họ hôn nhau, môi chạm môi, đầu tiên là nhẹ nhàng, rồi dần trở nên mãnh liệt. Lưỡi Nam luồn vào, quấn lấy lưỡi Hạnh, vị ngọt của cô như mật ong tan chảy trong miệng anh. Tay anh không chịu nổi nữa, lùa xuống dưới áo, chạm vào làn da nóng bỏng của cô. Hạnh khẽ rên lên, âm thanh nhỏ nhưng đủ khiến Nam run rẩy. “Đừng… lỡ ai thấy,” cô thì thào, nhưng đôi tay lại ôm chặt lấy cổ anh, như muốn hòa vào cơ thể anh ngay tại đó.
 
Những buổi chiều như thế cứ lặp lại, từ góc khuất sau trường đến những lần trốn học trong căn phòng trọ nhỏ của Nam. Họ khám phá nhau, từng chút một, như hai kẻ đói khát không thể dừng lại. Chiếc giường cũ kêu cót két dưới sức nặng của hai cơ thể trẻ trung, mồ hôi lăn dài trên làn da Hạnh khi cô cong người đón nhận từng nhịp đẩy của Nam. “Anh yêu em,” anh thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng hổi phả lên cổ khiến cô rùng mình. Hạnh không nói gì, chỉ siết chặt lấy anh, để mặc bản thân chìm vào cơn sóng khoái lạc.
 
Nhưng dục vọng không đến một mình – nó mang theo hậu quả. Một buổi sáng, Hạnh đứng trước gương, tay run rẩy cầm que thử thai. Hai vạch đỏ chói hiện lên, như một nhát dao cắt qua giấc mơ tuổi trẻ của cô. Cô khóc, nước mắt lăn dài trên gò má, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác lẫn lộn giữa hoảng loạn và hạnh phúc kỳ lạ. Cô mang trong mình một phần của Nam, người cô yêu hơn cả chính bản thân.
 
Nam biết tin, đôi mắt anh tối lại, nhưng không phải vì giận dữ. Anh kéo Hạnh vào lòng, bàn tay rắn chắc vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. “Anh sẽ ở bên em,” anh nói, giọng chắc nịch. Nhưng cả hai đều biết, phía trước là một con đường đầy gai góc. Gia đình, nhà trường, ánh mắt soi mói của xã hội – tất cả như những bức tường vô hình chực chờ đè bẹp họ.
 
Họ quyết định giữ bí mật, ít nhất là trong thời gian đầu. Hạnh vẫn đến trường, áo đồng phục rộng dần không còn ôm sát cơ thể nữa, mà che đi cái bụng đang lớn lên từng ngày. Nam vẫn đứng đợi cô mỗi chiều, nhưng ánh mắt anh giờ đây không chỉ có dục vọng, mà còn là sự lo lắng và trách nhiệm. Họ vẫn lén lút gặp nhau, nhưng những lần ân ái giờ đây mang một cảm giác khác – vừa mãnh liệt, vừa dịu dàng, như thể họ đang cố gắng giữ lấy nhau trước khi mọi thứ vỡ tan.
 
Một đêm mưa, trong căn phòng trọ chật hẹp, Hạnh nằm trong vòng tay Nam. Chiếc áo mỏng của cô ướt át dính chặt vào da, để lộ bầu ngực tròn đầy giờ đây căng mọng hơn vì thai kỳ. Nam cúi xuống, hôn lên từng đường nét trên cơ thể cô, từ đôi môi đỏ mọng xuống cổ, rồi dừng lại ở nơi làn da trắng ngần phập phồng theo nhịp thở. “Em vẫn đẹp, dù có thế nào đi nữa,” anh nói, giọng trầm ấm. Hạnh cười nhẹ, đôi tay kéo anh lại gần, để anh chạm vào cô, khám phá cô lần nữa.
 
Tình yêu của họ giờ đây không chỉ là đam mê xác thịt, mà còn là sự gắn kết sâu sắc hơn cả lời thề. Nam đặt tay lên bụng Hạnh, cảm nhận những chuyển động nhỏ bé bên trong. “Con của chúng ta,” anh thì thầm, và Hạnh khẽ gật đầu, mắt long lanh. Họ làm tình đêm đó, chậm rãi, nhẹ nhàng, như một lời hứa rằng dù thế giới có quay lưng, họ vẫn sẽ có nhau.
 
Nhưng bí mật không thể giấu mãi. Một ngày, mẹ Hạnh phát hiện ra. Bà gào lên, nước mắt tuôn rơi, tay run rẩy chỉ vào cô. “Mày mới bao nhiêu tuổi mà dám làm chuyện này?!” Hạnh quỳ xuống, không dám ngẩng mặt, trong khi Nam đứng bên cạnh, nắm chặt tay cô như muốn truyền cho cô sức mạnh. Gia đình hai bên gặp nhau, những lời trách móc, chửi bới vang lên không ngớt. Nhưng giữa cơn bão ấy, Nam vẫn đứng vững, nhìn thẳng vào mắt bố mẹ Hạnh và nói: “Con sẽ chịu trách nhiệm. Con yêu cô ấy.”
 
Họ bị buộc phải nghỉ học, rời xa những ngày tháng vô tư dưới mái trường. Hạnh chuyển đến sống cùng Nam, trong căn phòng trọ nhỏ bé nhưng giờ đây đầy ắp tình yêu. Cái bụng của cô ngày càng to, và mỗi lần Nam đặt tay lên đó, anh đều mỉm cười – nụ cười của một người cha trẻ tuổi, vừa lo lắng vừa tự hào.
 
Những đêm dài, khi Hạnh nằm nghiêng vì cái bụng nặng nề, Nam vẫn ôm lấy cô từ phía sau. Anh hôn lên gáy cô, tay vuốt ve làn da mềm mại giờ đây căng đầy sức sống. “Em có hối hận không?” anh hỏi. Hạnh lắc đầu, quay lại nhìn anh, đôi mắt sáng rực. “Không, vì em có anh.” Họ lại hòa vào nhau, trong cái nóng bỏng của tình yêu và trách nhiệm, trong căn phòng nhỏ nơi giấc mơ tuổi trẻ đã biến thành hiện thực.
 
Câu chuyện của họ không kết thúc ở đó. Đứa bé ra đời, một bé gái xinh xắn với đôi mắt giống Nam và nụ cười giống Hạnh. Họ đặt tên con là Hy Vọng – thứ mà họ đã nắm chặt trong tay dù bao sóng gió. Dưới mái nhà đơn sơ, họ vẫn yêu nhau, vẫn đắm mình trong những khoảnh khắc cháy bỏng khi đêm xuống, khi tiếng khóc của con đã ngừng lại, và chỉ còn hai cơ thể trẻ trung quấn lấy nhau trong dục vọng và tình yêu bất diệt.
 
Tuổi mười tám của họ không trọn vẹn như những người khác, không có những buổi prom lộng lẫy hay những chuyến đi chơi cùng bạn bè. Nhưng họ có nhau, có một gia đình nhỏ, và có những đêm dài nơi dục vọng và tình yêu hòa quyện, khiến mọi khó khăn tan biến. Hạnh và Nam, hai học sinh cấp ba, đã bước qua ranh giới của tuổi trẻ, để lại sau lưng chiếc áo đồng phục trắng tinh khôi, và bước vào một thế giới mới – nơi họ không chỉ là người yêu, mà còn là cha mẹ, là tất cả của nhau.

🚅Đọc Truyện Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Bạn đang copy nội dung bản quyền của PDFVN !!