Kappa Và Lời Nguyền Cổ Xưa | Chappter 4: Lạnh Giá Dưới Đêm Trăng Rằm

Chương 4: Lạnh Giá Dưới Đêm Trăng Rằm

Haruto ngồi co ro trong căn nhà gỗ, đôi tay ôm chặt lấy người để chống lại cái lạnh thấu xương dù lò sưởi vẫn cháy. Đêm 17 tháng 3 năm 2025, chỉ một ngày sau cuộc chạm trán với Oni trong hang động, cậu cảm thấy cơ thể mình như bị rút cạn sức sống. Vết cắt trên lòng bàn tay vẫn rỉ máu nhẹ, dù cậu đã băng lại bằng một mảnh vải rách. Cuốn sổ của mẹ nằm mở trên bàn, trang mới nhất viết bằng máu – “Cánh cửa đã mở một nửa. Đừng dừng lại, Haruto. Hắn đang đến gần” – khiến cậu không thể chợp mắt. Ai là “hắn”? Và cánh cửa dưới hang dẫn đến đâu?
 
Cậu đã cố đọc lại cuốn sổ, tìm kiếm manh mối, nhưng những dòng chữ của mẹ ngày càng rối rắm, xen lẫn với những ký hiệu kỳ lạ giống như trong hang động. Một câu mẹ viết lặp đi lặp lại: “Đừng tin vào những gì con thấy.” Haruto không hiểu, nhưng sau Kappa, Tengu và Oni, cậu biết rằng lời nguyền này không chỉ là một câu chuyện – nó là một mạng lưới chết chóc, và cậu đang bị kéo sâu vào trung tâm.
 
Đêm đó, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh. Ngoài trời, gió rít lên từng cơn, mang theo những bông tuyết đầu tiên dù mùa đông đã qua từ lâu. Haruto đứng dậy, nhìn qua cửa sổ. Dòng sông Kizu đóng băng một phần, ánh trăng rằm chiếu xuống tạo thành những vệt sáng lạnh lẽo. Rồi cậu nghe thấy nó – một tiếng hát, nhẹ nhàng nhưng thê lương, như tiếng gió luồn qua những kẽ hở, gọi tên cậu: “Haruto… Haruto…”
 
Cậu giật mình, tim đập thình thịch. Tiếng hát không đến từ trong nhà, mà từ ngoài kia, gần bờ sông. Haruto không muốn ra ngoài – không sau những gì đã xảy ra – nhưng tiếng hát ấy có sức hút kỳ lạ, như một sợi dây vô hình kéo cậu đi. Cậu khoác áo khoác, mang theo đèn pin và cuốn sổ, rồi bước ra khỏi nhà. Cái lạnh cắn vào da thịt cậu, hơi thở hóa thành khói trắng trong không khí.
 
Bờ sông vắng lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng hát ngày càng rõ. Haruto giơ đèn pin lên, quét ánh sáng qua mặt băng. Ở giữa sông, một bóng dáng xuất hiện – một người phụ nữ, cao gầy, mặc kimono trắng mỏng manh bay trong gió. Tóc đen dài chạm đất, da trắng nhợt nhạt như tuyết, đôi mắt xanh băng giá nhìn thẳng vào cậu. Haruto cứng người. Đó là Yuki-onna – Người Đàn Bà Tuyết, yêu quái của mùa đông và cái chết, trong những câu chuyện mẹ từng kể.
 
“Haruto,” giọng cô ta mượt mà như lụa, nhưng lạnh đến mức khiến cậu run lên. “Ta đã đợi con.”
 
Haruto lùi lại, tay nắm chặt đèn pin dù cậu biết nó vô dụng. “Ngươi là ai? Ngươi cũng muốn gì ở ta? Lại là lời nguyền sao?”
 
Yuki-onna lướt tới, không bước mà trôi trên mặt băng, mỗi chuyển động nhẹ nhàng như làn khói. Cô ta dừng lại trước mặt cậu, cách chỉ vài bước, hơi thở lạnh buốt phả vào mặt Haruto. “Ta là kẻ giữ cánh cửa thứ hai,” cô ta nói, đôi môi tím tái khẽ mỉm cười. “Mẹ con đã đến với ta, nhiều năm trước. Bà ấy xin ta ban hơi thở để sống qua cơn bệnh, và ta đã cho. Nhưng cái giá là máu – máu của kẻ kế thừa. Giờ con ở đây, và ta muốn lấy lại thứ thuộc về mình.”
 
Haruto cảm thấy đầu óc quay cuồng. Mẹ cậu đã giao kèo với bao nhiêu yêu quái để sống sót? Kappa, Tengu, Oni, và giờ là Yuki-onna? “Ta không có gì để cho ngươi!” cậu hét lên, giọng lạc đi trong gió. “Ta không muốn chết!”
 
Yuki-onna nghiêng đầu, đôi mắt xanh lóe lên. “Chết? Không, ta không muốn giết con. Ta muốn con mở cánh cửa, như con đã làm với Oni. Nhưng lần này, con sẽ phải bước qua.”
 
Haruto lắc đầu, lùi lại, nhưng Yuki-onna giơ tay lên. Một cơn bão tuyết bùng lên, cuốn cậu vào giữa không trung. Cậu hét lên, cảm giác như cơ thể mình bị đông cứng. Khi cơn bão dừng lại, cậu thấy mình đứng trước một cánh cửa băng khổng lồ, mọc lên từ mặt sông, lấp lánh dưới ánh trăng. Trên cánh cửa là một lỗ nhỏ, giống như trong hang động.
 
“Máu của con,” Yuki-onna thì thầm, xuất hiện bên cạnh cậu. “Đổ nó vào, và cánh cửa sẽ mở.”
 
Haruto nhìn cánh cửa, rồi nhìn Yuki-onna. Cậu không muốn làm điều đó, nhưng ánh mắt cô ta – lạnh lẽo, kiên định – khiến cậu biết mình không có lựa chọn. Với tay run rẩy, cậu xé băng trên lòng bàn tay, để máu đỏ tươi rơi xuống lỗ băng. Cánh cửa rung lên, từ từ tan chảy, để lộ một khoảng không tối om phía sau. Nhưng trước khi cậu kịp nhìn rõ, Yuki-onna bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu, kéo mạnh.
 
“Đi với ta,” cô ta nói, giọng sắc lạnh. Haruto vùng vẫy, nhưng sức mạnh của cô ta kinh khủng, như băng giá bóp nghẹt cậu. Cô ta kéo cậu vào bóng tối sau cánh cửa, và thế giới quanh cậu biến mất. Khi mở mắt lần nữa, cậu thấy mình trong một hang động băng, tường lấp lánh ánh sáng xanh nhạt. Yuki-onna đứng trước cậu, tay cầm một viên ngọc trắng, sáng rực như tuyết.
 
“Đây là thứ mẹ con để lại,” cô ta nói. “Viên ngọc của băng giá. Ta giữ nó để chờ con. Giờ thì con phải trả nợ.”
 
Haruto lao tới, cố giật viên ngọc, nhưng Yuki-onna vung tay, một luồng gió lạnh hất cậu ngã ra sau. “Ngươi không thể lấy nó,” cô ta cười, âm thanh như băng vỡ. “Nhưng ta sẽ cho con sống – nếu con tìm được kẻ bắt đầu. Hắn đã tạo ra lời nguyền này, và chỉ hắn mới kết thúc được nó.”
 
Haruto thở hổn hển, nhìn Yuki-onna. “Hắn là ai? Làm sao ta tìm được hắn?”
 
Yuki-onna lướt tới, đặt một ngón tay lạnh buốt lên trán cậu. “Hắn ở nơi mọi cánh cửa giao nhau. Mở hết chúng, và con sẽ thấy.” Cô ta biến mất, để lại Haruto trong hang băng. Cậu tìm lối ra, lê bước qua những hành lang lạnh giá, cho đến khi ngã ra bờ sông Kizu, kiệt sức.
 
Khi về nhà, cậu mở cuốn sổ. Một dòng chữ mới xuất hiện, viết bằng băng mỏng: “Cánh cửa thứ hai đã mở. Đừng sợ cái lạnh, Haruto. Hắn đang chờ ở cánh cửa cuối cùng.”

🚅Đọc Truyện Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Bạn đang copy nội dung bản quyền của PDFVN !!