Kappa Và Lời Nguyền Cổ Xưa | Chappter 2: Cánh Gió Dưới Ánh Trăng

Chương 2: Cánh Gió Dưới Ánh Trăng

Haruto ngồi trong căn nhà gỗ cũ kỹ, đôi tay run rẩy nắm chặt cuốn sổ của mẹ. Đã một tuần trôi qua kể từ cuộc chạm trán kinh hoàng với Kappa bên dòng sông Kizu, nhưng cậu vẫn chưa thể ngủ ngon. Mỗi đêm, tiếng cười khàn khàn của Kappa lại vang vọng trong đầu cậu, xen lẫn với câu nói cuối cùng của nó: “Nợ vẫn còn. Ta sẽ quay lại. Hoặc thứ khác sẽ đến.” Cậu không biết “thứ khác” là gì, nhưng cuốn sổ của mẹ – với những dòng chữ rối rắm về lời nguyền cổ xưa – khiến cậu tin rằng cơn ác mộng chưa kết thúc.
 
Trang cuối cùng của cuốn sổ viết: “Chúng sẽ không dừng lại, trừ khi con tìm ra người đã bắt đầu tất cả.” Nhưng ai là “người đã bắt đầu”? Haruto không có manh mối. Cậu chỉ biết rằng mẹ mình từng dính líu đến một giao kèo với Kappa, và giờ đây, cậu đang bị cuốn vào vòng xoáy đó. Sáng hôm đó, ngày 15 tháng 3 năm 2025, cậu quyết định lên núi sau làng – nơi mẹ từng nhắc đến trong một câu chuyện cũ về “những bóng hình trên cao”. Có lẽ ở đó, cậu sẽ tìm thấy câu trả lời.
 
Haruto mang theo ba lô, một con dao gấp và cuốn sổ, bước ra khỏi nhà dưới bầu trời xám xịt. Ngọn núi phía sau làng Kizu không cao, nhưng rậm rạp và hoang vu, ít ai dám lên đó trừ những người đi hái củi. Dân làng gọi nó là “Núi Tengu”, dựa trên truyền thuyết về những yêu quái nửa người nửa chim sống trên đỉnh. Haruto từng nghĩ đó chỉ là chuyện hù dọa trẻ con, nhưng sau Kappa, cậu không còn dám coi thường bất kỳ điều gì.
 
Con đường mòn dẫn lên núi phủ đầy lá khô, tiếng bước chân của Haruto vang lên giòn tan trong không khí tĩnh lặng. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn khi cậu leo cao, mang theo mùi đất ẩm và một âm thanh kỳ lạ – như tiếng vỗ cánh từ xa. Haruto dừng lại, ngước lên. Trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng bạc chiếu qua những tán cây, tạo thành những vệt sáng dài trên mặt đất. Rồi cậu nghe thấy nó – một tiếng cười trầm, lạnh lẽo, không giống tiếng của Kappa, mà sắc bén hơn, như lưỡi dao rạch qua không khí.
 
“Ai đó?” Haruto hét lên, giọng lạc đi trong gió. Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng vỗ cánh ngày càng gần. Cậu lùi lại, tim đập thình thịch, rồi ngã nhào khi một bóng đen lao xuống từ trên cao. Trước mặt cậu là một Tengu – cao lớn, đôi cánh đen khổng lồ xòe rộng như bóng đêm sống động. Chiếc mũi dài đỏ rực cong vút, đôi mắt vàng sáng rực nhìn chằm chằm vào cậu. Trong tay nó là một cây quạt lớn làm từ lông vũ, mỗi lần vung lên lại tạo ra một luồng gió mạnh đến mức cây cối xung quanh rung chuyển.
 
“Ngươi là ai?” Haruto lắp bắp, tay lần tìm con dao trong túi.
 
Tengu nghiêng đầu, đôi mắt vàng co lại như đang đánh giá cậu. “Ta là kẻ trông coi ngọn núi này,” giọng nó trầm và sắc bén, vang vọng như tiếng gió rít qua khe đá. “Ngươi mang mùi của lời nguyền. Máu của kẻ phản bội chảy trong ngươi.”
 
Haruto cảm thấy lạnh sống lưng. “Lời nguyền? Ngươi biết gì về nó? Mẹ ta đã làm gì?”
 
Tengu cười, một âm thanh khô khốc khiến Haruto nổi da gà. “Bà ấy không chỉ giao kèo với Kappa. Bà ấy đã đánh cắp thứ không thuộc về mình – một viên ngọc của gió, từ ta. Để giữ mạng sống, bà ấy hứa sẽ trả lại, nhưng bà ấy chạy trốn, để lại món nợ cho ngươi.”
 
Haruto lắc đầu, cố hiểu. “Viên ngọc? Ta không biết gì về nó! Ta chỉ muốn thoát khỏi chuyện này!”
 
Tengu giơ cây quạt lên, một luồng gió mạnh hất Haruto ngã ra sau, đập lưng vào gốc cây. “Không ai thoát khỏi lời nguyền. Ta đã đợi quá lâu. Đưa viên ngọc ra đây, hoặc linh hồn ngươi sẽ thay thế nó.”
 
Haruto hoảng loạn. Cậu không có viên ngọc nào, và mẹ cậu cũng chưa từng nhắc đến nó. Nhưng rồi cậu nhớ đến cuốn sổ – mẹ thường đính kèm những mẩu giấy nhỏ trong đó. Cậu vội mở ba lô, lật cuốn sổ ra dưới ánh trăng. Một mẩu giấy rơi xuống đất, trên đó viết: “Viên ngọc ở nơi gió không ngừng thổi. Đừng để chúng lấy nó.” Haruto ngẩng lên, nhìn Tengu. “Ta… ta sẽ tìm nó. Cho ta thời gian!”
 
Tengu bước tới, đôi cánh khẽ rung lên. “Thời gian? Ngươi không có quyền mặc cả.” Nó vung quạt, và một cơn lốc xoáy bùng lên, cuốn Haruto vào giữa không trung. Cậu hét lên, cảm giác như cơ thể mình bị xé toạc. Nhưng rồi cơn lốc dừng lại, và cậu rơi xuống một khoảng đất trống gần đỉnh núi. Trước mặt cậu là một ngôi đền nhỏ, xiêu vẹo, với cánh cửa gỗ mục nát.
 
“Ngọc ở trong đó,” Tengu nói, đứng sau cậu. “Lấy nó ra, hoặc chết.”
 
Haruto run rẩy bước vào đền. Bên trong, không khí lạnh buốt, mùi ẩm mốc xộc vào mũi. Ở giữa sàn là một bàn thờ nhỏ, trên đó đặt một viên ngọc tròn, trong suốt, phát ra ánh sáng xanh nhạt. Haruto chạm vào nó, và một luồng ký ức xa lạ tràn vào đầu cậu – hình ảnh mẹ cậu, trẻ hơn, quỳ trước Tengu, cầu xin tha mạng. Bà đã đánh cắp viên ngọc để sống sót, nhưng cái giá là linh hồn của bà, và giờ là của cậu.
 
Haruto nắm chặt viên ngọc, quay lại. Tengu đứng ngay cửa, đôi mắt vàng rực sáng. “Đưa đây,” nó ra lệnh.
 
Nhưng Haruto không muốn từ bỏ. Cậu lao ra ngoài, chạy xuống núi, viên ngọc trong tay. Tengu gầm lên, đôi cánh vỗ mạnh, tạo ra một cơn bão gió đuổi theo cậu. Cành cây gãy vụn, đất đá bay tứ tung. Haruto trượt chân, ngã nhào xuống sườn núi, viên ngọc lăn khỏi tay. Tengu đáp xuống, nhặt nó lên, mỉm cười lạnh lẽo.
 
“Ngươi ngu ngốc,” nó nói. “Nhưng ta sẽ không giết ngươi. Nợ của mẹ ngươi lớn hơn một viên ngọc. Kẻ khác sẽ đến đòi phần còn lại.”
 
Haruto nằm đó, thở hổn hển, nhìn Tengu bay lên trời, biến mất trong ánh trăng. Viên ngọc đã mất, nhưng cậu biết điều tồi tệ hơn đang chờ đợi. Khi cậu lê bước về nhà, cậu tìm thấy một dòng chữ mới trong cuốn sổ – không phải chữ của mẹ, mà là nét chữ lạ, run rẩy: “Máu của ngươi là chìa khóa. Người bắt đầu đang dõi theo.”

🚅Đọc Truyện Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Bạn đang copy nội dung bản quyền của PDFVN !!