Kappa Và Lời Nguyền Cổ Xưa | Chappter 3: Dấu Vết Dưới Lòng Đất

Chương 3: Dấu Vết Dưới Lòng Đất

Haruto tỉnh dậy trên sàn nhà, mồ hôi lạnh chảy dài xuống trán. Đêm qua, sau cuộc đối đầu với Tengu trên núi, cậu đã lê bước về căn nhà gỗ trong trạng thái gần như kiệt sức. Viên ngọc đã mất, và câu nói cuối cùng của Tengu – “Kẻ khác sẽ đến đòi phần còn lại” – vẫn ám ảnh cậu như một lời tiên tri độc địa. Cậu nhìn xuống cuốn sổ của mẹ, mở trang có dòng chữ mới: “Máu của ngươi là chìa khóa. Người bắt đầu đang dõi theo.” Nét chữ run rẩy, không phải của mẹ, khiến cậu rùng mình. Ai đã viết nó? Và “người bắt đầu” là ai?
 
Ngày 16 tháng 3 năm 2025, trời vẫn âm u, không mưa nhưng nặng nề như điềm báo. Haruto không thể ở yên trong nhà thêm nữa. Cậu cần câu trả lời, dù cái giá có là gì. Cuốn sổ nhắc đến dòng sông Kizu, ngọn núi Tengu, nhưng còn một nơi nữa mẹ từng nói đến khi cậu còn nhỏ: hang động dưới chân núi, nơi dân làng gọi là “Miệng Quỷ”. Họ nói đó là nơi linh hồn bị giam cầm, nơi những kẻ liều lĩnh không bao giờ trở ra. Haruto từng nghĩ đó chỉ là chuyện hù dọa, nhưng giờ đây, cậu tin rằng hang động ấy có thể chứa manh mối về lời nguyền – và về “người bắt đầu”.
 
Cậu chuẩn bị một chiếc đèn pin, một chai nước và con dao gấp, nhét cuốn sổ vào ba lô rồi rời khỏi nhà. Hang động nằm cách làng khoảng một cây số, ẩn sau những bụi cây um tùm và một tảng đá lớn phủ rêu. Khi Haruto đến nơi, mặt trời đã lặn, để lại ánh sáng yếu ớt của hoàng hôn. Cậu đẩy tảng đá sang một bên, lộ ra lối vào tối om, hẹp đến mức cậu phải cúi người để chui vào. Mùi đất ẩm và thứ gì đó tanh tưởi xộc vào mũi cậu, như mùi máu khô lâu ngày.
 
Bên trong hang, không khí lạnh buốt, tiếng nước nhỏ giọt từ trần vang vọng đều đặn. Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên những bức tường đá loang lổ, khắc đầy những ký tự kỳ lạ – không phải kanji, mà là thứ ngôn ngữ cổ xưa cậu không nhận ra. Haruto bước sâu hơn, mỗi bước chân như nặng trĩu bởi linh cảm chẳng lành. Rồi cậu nghe thấy nó – một tiếng gầm trầm thấp, như tiếng thú dữ từ xa, làm rung động cả hang động.
 
“Ai đó?” Haruto gọi, giọng run rẩy bị bóng tối nuốt chửng. Đáp lại là tiếng bước chân nặng nề, chậm rãi, tiến về phía cậu. Cậu giơ đèn pin lên, và ánh sáng chiếu vào một bóng dáng khổng lồ. Đó là một Oni – yêu quái khổng lồ trong truyền thuyết, cao gần ba mét, da đỏ như máu, đôi sừng cong vút mọc trên đầu. Đôi mắt đen kịt không đồng tử nhìn chằm chằm vào Haruto, hàm răng nhọn hoắt lộ ra khi nó gầm gừ. Trong tay nó là một cây chùy sắt lớn, mỗi bước chân làm mặt đất rung chuyển.
 
Haruto lùi lại, chân vấp vào đá, ngã nhào xuống đất. Đèn pin rơi khỏi tay, lăn xa, ánh sáng chập chờn chiếu lên khuôn mặt gớm ghiếc của Oni. “Ngươi… là kẻ mang dòng máu,” giọng Oni trầm như tiếng sấm, vang vọng trong hang. “Ta ngửi thấy mùi của lời nguyền trên người ngươi.”
 
Haruto cố đứng dậy, tay nắm chặt con dao dù cậu biết nó vô dụng trước con quái vật này. “Ta không muốn gây rối! Ta chỉ muốn biết sự thật – về mẹ ta, về lời nguyền!”
 
Oni nghiêng đầu, đôi sừng cọ vào trần hang tạo ra tiếng ken két ghê rợn. “Sự thật?” Nó cười, âm thanh như đá vỡ. “Mẹ ngươi đã đến đây, nhiều năm trước. Bà ấy cầu xin ta mở cánh cửa dưới lòng đất, nơi sức mạnh của lời nguyền bắt nguồn. Ta đồng ý, nhưng cái giá là máu – máu của dòng dõi bà ấy. Bà ấy hứa sẽ trả, nhưng bà ấy chạy trốn, để lại ngươi.”
 
Haruto cảm thấy đầu óc quay cuồng. Mẹ cậu đã giao kèo với Kappa, với Tengu, và giờ là Oni? Bà đã làm gì để sống sót mà đẩy cậu vào cơn ác mộng này? “Cánh cửa nào? Ta phải làm gì để kết thúc chuyện này?”
 
Oni giơ cây chùy lên, đập mạnh xuống đất, khiến hang động rung chuyển. Một khe nứt xuất hiện trên sàn, để lộ cầu thang đá dẫn xuống sâu hơn. “Cánh cửa ở dưới đó. Nhưng chỉ máu của ngươi mới mở được nó. Vào đi, hoặc ta sẽ xé ngươi ra từng mảnh.”
 
Haruto không có lựa chọn. Cậu nhặt đèn pin, bước xuống cầu thang, mỗi bước như dẫn cậu đến địa ngục. Oni đi theo sau, hơi thở nóng rực phả vào gáy cậu. Ở cuối cầu thang là một căn phòng rộng, tường khắc đầy hình vẽ – những yêu quái, những con người quỳ lạy, và một bóng dáng mờ ảo đứng giữa trung tâm, tay cầm một cuốn sách. Trước mặt Haruto là một cánh cửa đá khổng lồ, trên đó có một lỗ nhỏ hình tròn, như chờ đợi thứ gì đó.
 
“Máu,” Oni gầm gừ. “Đổ máu ngươi vào đó.”
 
Haruto nhìn cánh cửa, rồi nhìn Oni. Cậu không muốn chết, nhưng cậu cũng không thể chạy. Với tay run rẩy, cậu cắt một đường trên lòng bàn tay bằng con dao, để máu chảy vào lỗ tròn. Cánh cửa rung lên, từ từ mở ra, để lộ một bóng tối sâu thẳm bên trong. Nhưng trước khi cậu kịp nhìn rõ, Oni bất ngờ vung chùy, đập mạnh vào tường bên cạnh. Đá vụn rơi xuống, chặn lối vào.
 
“Ngươi không xứng đáng bước qua,” Oni nói, đôi mắt đen ánh lên sự khinh miệt. “Máu của ngươi chỉ mở cửa, nhưng không đủ để kết thúc. Kẻ bắt đầu đã chọn ngươi làm con cờ. Hãy sống, và chờ đợi.”
 
Haruto hét lên, lao vào đống đá, nhưng vô ích. Oni quay lưng, bước lên cầu thang, để lại cậu trong căn phòng tối tăm. Đèn pin sắp hết pin, ánh sáng yếu dần, nhưng Haruto nhận ra một điều – trên tường, hình vẽ bóng dáng mờ ảo giờ rõ hơn. Đó là một người đàn ông, mặc áo choàng đen, tay cầm cuốn sách giống hệt cuốn sổ của mẹ cậu.
 
Khi cậu lê bước ra khỏi hang, kiệt sức và hoảng loạn, cậu mở cuốn sổ. Một trang mới xuất hiện, viết bằng máu: “Cánh cửa đã mở một nửa. Đừng dừng lại, Haruto. Hắn đang đến gần.” Cậu ngước lên, nhìn bầu trời đêm. Đâu đó trong bóng tối, cậu cảm thấy một ánh mắt vô hình đang dõi theo – không phải Kappa, không phải Tengu, không phải Oni, mà là thứ gì đó đáng sợ hơn nhiều.

🚅Đọc Truyện Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Bạn đang copy nội dung bản quyền của PDFVN !!